(QBĐT) – Hành trình từ một cậu bé sinh năm 1978 lớn lên giữa khó khăn của vùng đất Quảng Bình đến khi trở thành một bác sĩ giỏi của Trần Nguyễn Phương là một câu chuyện đầy cảm hứng. Với niềm đam mê và sự kiên trì không ngừng, anh không chỉ đạt được những thành tựu cá nhân mà còn mang lại hy vọng và sự sống cho hàng nghìn bệnh nhân. Anh chính là minh chứng cho tinh thần vượt khó, luôn hướng về cội nguồn và mong muốn đóng góp cho xã hội.
Rất nhiều lần đi công tác tại TP. Hồ Chí Minh và qua nhiều cuộc hẹn, lần này tôi mới có cơ hội gặp gỡ, chuyện trò cùng bác sĩ Trần Nguyễn Phương. Bởi, Phương lúc nào cũng bận rộn trong phòng mổ, khi Phương xong ca mổ cuối cùng trong ngày cũng là lúc nhiều gia đình đã chìm trong giấc ngủ sau một ngày làm việc vất vả. Với Phương là thế, rất may mắn lần này bên ly cà phê, tôi và Phương cùng tâm sự.
Tuổi thơ đầy kỷ niệm trong khó khăn
Trần Nguyễn Phương sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm ngành Y tại Quảng Bình, miền đất đầy nắng và gió, nơi những trận bão lũ triền miên và cái nóng khô khốc của gió Lào. So với nhiều gia đình khác, Phương có phần may mắn hơn khi cha mẹ anh đều là cán bộ, viên chức. Dù không quá dư giả, gia đình Phương vẫn sống ổn định, không phải chật vật với miếng cơm manh áo như nhiều gia đình khác trong vùng. Nhưng điều đáng nhớ nhất với Phương trong suốt thời thơ ấu không phải là sự đủ đầy hay thiếu thốn, mà chính là những ký ức gắn liền với công việc của cha anh-một bác sĩ chuyên ngành Ngoại khoa, tại Bệnh viện hữu nghị Việt Nam-Cuba Đồng Hới.
Từ khi còn rất nhỏ, Phương đã tiếp xúc với môi trường bệnh viện. Sức khỏe yếu khiến cậu bé Phương thường xuyên phải theo cha mỗi khi ông đi trực và những lúc ấy, Phương lại được trải nghiệm một cách vô thức công việc của cha mình. Những đêm trực dài, cha đưa anh vào bệnh viện, để Phương ngồi im trong phòng riêng trong khi ông làm việc. Những ca cấp cứu ban đêm đôi khi cũng không thể làm gián đoạn cuộc sống của cậu bé…
|
Những hình ảnh ấy dần trở thành một phần không thể tách rời trong ký ức của Phương. Chính cha anh, với sự cống hiến âm thầm, không chỉ là người thầy đầu tiên dẫn dắt Phương đến với ngành Y mà còn là hình mẫu khiến anh luôn muốn phấn đấu theo đuổi. Từ nhỏ, Phương đã thấy cha giúp đỡ nhiều người và nhận được sự kính trọng, yêu mến từ họ. Điều đó đã khắc sâu vào tâm trí Phương về tầm quan trọng của nghề y và sự tận tụy, yêu thương dành cho bệnh nhân.
Gia đình, đặc biệt là cha đã định hướng cho Phương một con đường rõ ràng từ rất sớm. Tuy nhiên, cha anh không bao giờ áp đặt mà luôn trao đổi, lắng nghe và tạo điều kiện để Phương tự do quyết định tương lai của mình. Phương được sống trong môi trường gia đình yêu thương, chăm sóc và luôn cảm nhận được sự ủng hộ vô điều kiện từ cha. Từ những ngày đầu tiếp xúc với bệnh viện đến khi lớn lên, Phương luôn coi cha là người thầy, người bạn đồng hành. Những trải nghiệm từ nhỏ cùng cha đã góp phần hình thành niềm đam mê với ngành Y trong anh, một niềm đam mê bền bỉ và ngày càng mạnh mẽ hơn.
Hành trình học tập đầy gian nan và thử thách
Tài năng của Trần Nguyễn Phương không chỉ thể hiện ở niềm yêu thích với ngành Y mà còn ở khả năng học tập vượt trội. Ngay từ khi còn nhỏ, Phương đã sớm bộc lộ tư duy nhanh nhạy. Khi mới 3 tuổi, cậu đã có thể đọc báo và năm 4 tuổi đã thuộc lòng bảng cửu chương. Điều này khiến thầy cô và bạn bè của Phương vô cùng ngạc nhiên khi cậu vào học lớp 1. Tại Trường phổ thông cơ sở Lý Ninh 1, thầy cô đã từng đề xuất để Phương “nhảy” lớp do khả năng học tập vượt trội, nhưng cha anh từ chối vì muốn con trai phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ở cấp 2, Phương theo học chuyên Văn, một môn học mà anh có thành tích tốt và từng đạt một số giải học sinh giỏi cấp tỉnh nhưng khi lên cấp 3, Phương được định hướng con theo khối B để thi vào ngành Y. Sự chuyển hướng này là bước ngoặt lớn đối với con đường học tập của Phương. Năm lớp 12, Phương xuất sắc giành được giải nhì môn Sinh cấp tỉnh và giải ba cấp quốc gia, đủ điều kiện được tuyển thẳng vào Trường đại học Y Hà Nội, ngôi trường danh giá mà cha anh cũng từng theo học.
Bước chân vào Trường đại học Y Hà Nội là bước vào một môi trường học tập chuyên sâu và đầy thách thức. Thế nhưng, vào năm thứ 2 đại học, Phương gặp phải bước ngoặt lớn khi cha anh qua đời. Mất đi người cha, người thầy và cũng là chỗ dựa tinh thần lớn nhất, Phương cảm thấy hụt hẫng, bơ vơ. Sự ra đi đột ngột của cha khiến Phương phải đối diện với những khó khăn lớn về tâm lý và định hướng tương lai. Dù vậy, Phương không cho phép mình gục ngã.
Sau khi hoàn thành chương trình đại học, Phương xin vào làm việc tại Bệnh viện Bạch Mai, nơi anh tiếp tục học hỏi và rèn luyện kỹ năng như một bác sĩ nội trú bệnh viện.
|
Trưởng thành trong sự nghiệp và cống hiến không ngừng
Bắt đầu công việc tại Bệnh viện Bạch Mai, Phương dần khẳng định mình trong lĩnh vực Chấn thương chỉnh hình, một chuyên ngành mà anh lựa chọn vì nhu cầu của khoa và cũng vì cha anh từng làm việc trong lĩnh vực này. Tại đây, Phương không ngừng nâng cao tay nghề và trau dồi kiến thức. Sau một thời gian làm việc, anh quyết định đi tu nghiệp ở nước ngoài để mở rộng chuyên môn, anh có cơ hội học tập và nghiên cứu tại nhiều quốc gia phát triển, như: Nhật Bản, Mỹ, Pháp-nơi anh theo đuổi những chương trình chuyên sâu về cấp cứu chấn thương và nội soi khớp.
Những khóa học này không chỉ mang lại cho Phương kiến thức mà còn giúp anh phát triển tư duy về y học hiện đại và tiếp cận với những công nghệ tiên tiến. Đặc biệt, anh trở thành một trong những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực nội soi khớp cổ tay, một kỹ thuật mà anh đã học tập và phát triển từ nhiều năm.
Sau khi hoàn thành quá trình tu nghiệp, Phương quyết định chuyển vào TP. Hồ Chí Minh để sinh sống và làm việc tại Bệnh viện Đại học Y Dược TP. Hồ Chí Minh, một trong những bệnh viện hàng đầu cả nước về đào tạo và nghiên cứu y khoa. Tại đây, sau một thời gian công tác, Phương được bổ nhiệm vai trò Phó Khoa Chấn thương chỉnh hình và tiếp tục cống hiến không ngừng cho y học. Anh cũng đã bảo vệ thành công luận án tiến sĩ y khoa đầu năm 2024.
Dù xa quê hương Quảng Bình-nơi anh sinh ra và lớn lên nhưng Trần Nguyễn Phương vẫn luôn nhớ về quê hương và mong muốn được cống hiến cho nơi này. Anh hy vọng trong tương lai, mình có thể thực hiện những dự án hợp tác y tế, mang những kỹ thuật tiên tiến mà anh đã được học để giúp đỡ người dân quê nhà.
Tôi cũng đã nhiều lần được diện kiến các bệnh nhân là người dân Quảng Bình vất vả vào TP. Hồ Chí Minh gặp bác sĩ Phương điều trị. Những ấn tượng tốt đẹp về một người thầy thuốc mẫn cán, giỏi về chuyên môn, thương yêu những người đồng hương-tất cả những điều đó đã để lại những ấn tượng vô cùng tốt đẹp trong tim mọi người.
Trần Ánh Dương
https://www.baoquangbinh.vn/xa-hoi/202410/mot-bac-si-luon-huong-ve-que-huong-2221449/